tiểu thư hoàn hảo và công tử lạnh lùng
Trên đường về thành phố, cả hai tiếp tục nghĩ về Yến Nguyên và Diệu Anh. Một người lo lắng còn một người bực tức. Chỉ có điều, cả hai không nhận ra rằng, từ tận tâm can của họ, hạt giống của tình yêu đã được tưới nước sau bao tháng ngày hạn hán và đã nức vỏ.
truyện Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng của Tác giả (Ngân Ken), ebook full PRC, ePub full, Mobi full và PDF tạo bởi TTC: Nguyễn Hoàng Yến Nguyên - một cô gái vừa thông minh vừa tuyệt sắc.
Đọc truyện Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng của tác giả Ngân Ken, đã hoàn (full). KHÔNG QUẢNG CÁO.
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng Thể loại: Truyện Teen
materi bahasa jawa kelas 12 semester 2. Nguyễn Hoàng Yến Nguyên – Một cô gái vừa thông minh vừa tuyệt sắc. Chân mày chữ tú, đôi mắt biết nói màu tro lạnh, sống mũi thanh thoát và đôi môi anh đào đẹp mê mệt người đối diện, Yến Nguyên mang nét đẹp Á Đông đầy mê hoặc. Ngoài sắc đẹp ra, Yến Nguyên luôn luôn nằm trong top 10 người châu Á thông minh nhất thế giới ở vị trí thứ số 1. Tốt nghiệp loại giỏi chuyên ngành thiết kế trang sức trường đại học Sydney ở tuổi 17, Yến Nguyên ngay lập tức trở về Việt Nam. Sống ở Úc từ lúc lọt lòng nhưng cô không bao giờ nói chuyện với bạn bè ngoại quốc hay đồng hương ở lớp quá 10 câu. Đối với cô, “ bạn” đơn thuần là một mối quan hệ xã giao, đừng nên cho họ biết quá nhiều về bản thân mình. Yến Nguyên là một cô gái rất cầu toàn trong cuộc sống. Rất nhạy cảm với những thứ có mùi hương lạ hoặc bụi bẩn. Vì những lí do đó, cô lớn lên ở Úc trong một căn biệt thự bằng gỗ huỳnh đàn và xung quanh chỉ trồng duy nhất hoa oải hương. Rất ghét người khác tự tiện chạm vào đồ đạt của mình nên đâm ra người làm rất sợ cô. Trần Hùng Nam Phong – Chàng trai có gia thế và vẻ đẹp hoàn hảo. Anh là hiện thân của vẻ đẹp đơn thuần một chử “ Lạnh”. Ít nói và có ánh nhìn sắc bén, Nam Phong dễ dàng khiến người đối diện bị xoáy sâu vào đôi mắt màu huyết dường như vô hồn của anh. Mang trong người ¼ dòng máu châu Âu vì bà nội là người Canada, Nam phong sỡ hữu một mái tóc màu nâu hạt dẻ đầy chững chạt. Từng sống ở Canada 15 năm kể từ khi sinh ra, anh trở về nước năm 16 tuổi và thừa kế toàn bộ tài sản quy ra ngoại tệ là 3 tỉ USD của ba mẹ đã mất. Nam Phong đứng thứ 2 trong top 10 người châu Á thông minh nhất thế giới nên khi bắt đầu điều hành công ty và khối tài sản không lồ, anh không hề cần sự giúp sức của bất kì ai. Nói là điều hành công ty nhưng thật ra từ khi nhận quyền thừa kế, Nam Phong chỉ kí những hợp đồng làm ăn có giá trị cao, số hợp đồng còn lại đều do cậu anh quản lí và anh không đến công ty làm, chỉ đi họp. Không bao giờ tự dưng bắt chuyện với người khác và cũng không bao giờ nói chuyện với người làm trong nhà, ngoại trừ một quản gia đứng tuổi Mỗi khi Nam Phong tức giận, trong 1, thậm chí là 2 tháng, không ai dám lại gần con người kì quặc của anh. Mai Diệu Anh – Người con gái mang nét đẹp e ấp của mùa thu. Diệu Anh là cô gái sinh ra trong một gia đình thuộc dòng dõi quý tộc và rất giàu có. Diệu Anh đẹp, nhưng không không phải một nét đẹp sắc hay lạnh mà là một nét đẹp mang cho người khác một cảm giác ấm áp vô bờ bến. Điều làm người khác chiềm đắm trong sắc đẹp của cô chính là nụ cười như thiên sứ nắng mai. Đôi mắt màu lá phong mùa thu thừa hưởng từ người mẹ đáng kính làm Diệu Anh càng thêm phần sức sống. Cô đứng thứ 4 trong top 10 người châu Á thông minh nhất thế giới. Ngay từ năm lên 4, Diệu Anh đã được ba mình dạy cho cách tính toán sổ sách của công ty nên 12 tuổi, Diệu Anh vinh dự là sinh viên số 1 khoa Kinh Tế của trường Đại học Quốc Tế Sài Gòn. Giờ đây, khi cô đã 17 tuổi, cô nắm trong tay tấm bằng Kinh Tế loại giỏi và nằm trong top 5 người thừa kế tài sản trẻ tuổi nhất Việt Nam lúc bấy giờ. Là một cô gái thích sự phóng khoán nhưng không quá mức, Diệu Anh được ba mẹ tặng hẳn hoi cho một căn biệt thự cao cấp ở Ventura cùng không ít người hầu cận để cô tự do làm những gì mình thích. Không thích có quá nhiều người thuộc tuýt “ gió chiều nào theo chiều nấy” xung quanh mình, nhất là những mối quan hệ ngoài phạm vi gia đình nên Diệu Anh rất khó kết bạn. Lê Gia Bảo Khánh – Công tử cao quý và là người có gương mặt trời ban. Con trai lớn của ông chủ tập đoàn Lê Gia, sau anh là một cậu em trai cao ngạo đang sống ở Mỹ. Người ta hay gọi Bảo Khánh là hiện thân của Kim Jae Joong ở Việt Nam nhưng so với cậu diễn viên họ Kim đó thì anh còn đẹp hơn gấp bội. Là một con người linh hoạt và cởi mở bên trong, lạnh bên ngoài nhưng số người muốn làm bạn thật sự với anh dường như là không có. Thần tượng của Bảo Khánh không phải ca sĩ, diễn viên hay nhà ảo thuật nào đó mà chính là ba của anh – chủ tịch tập đoàn Lê Gia. Là con trai đường đường chính chính nhưng anh rất dị ứng với côn trùng và những loài như chuộc hay rắn, tuy là không sợ chúng. Bảo Khánh còn bị dị ứng với gia cầm và cả một loại trái cây quen thuộc với người Việt trái sầu riêng. Sau sinh nhật lần thứ 17, Bảo Khánh được vinh danh trên giảng đường Trường đại học Việt – Mỹ với tấm bằng Ưu tú Ngành Kinh doanh và được ra mắt trong cuộc họp HĐQT của tập đoàn Lê Gia với tư cách người kế thừa chính thức của chức CEO khi đủ tuổi. *** Trên chuyến bay đêm từ bến cảng Sydney – Úc về – Việt Nam, trong khoang hạng nhất 6 ghế nhưng chỉ có 3 người gồm một hành khách nữ xinh đẹp đang cầm trên tay tờ tạp chí thời trang mới phát hành sáng hôm nay và hai vệ sĩ người Úc thuộc tuýt ưu tú. Đồng hồ đã điểm 04h sáng theo giờ Việt Nam, cô gái bỏ tờ tạp chí xuống, đeo bịt mắt tối màu và chợp mắt trước khi căng dặn hai vệ sĩ không được để cho mấy tiếp viên làm phiền mình. 6h sáng… - Mời các hành khách của chuyến bay DS672 từ Sydney về Việt Nam trở về chỗ ngồi, thắt dây an toàn, bịt tai lại để chúng ta chuẩn bị hạ cách. Xin nhắc lại… Tiếng của một tiếp viên nữ trên máy bay đánh thức tất cả các hành khách đang yên giấc và cả cô gái xinh đẹp ở khoang hạng nhất – Nguyễn Hoàng Yến Nguyên. Cô đứng dậy, vuốt thẳng lại quần áo, với cái áo khoác badesi cao hơn cổ, mặc vào rồi ngồi xuống thắt dây an toàn. Một trong hai người vệ sĩ kéo khóa vali, đưa cho Yến Nguyên một cái bịt tai chuyên dụng dành cho người đi máy bay rồi cũng trở về vị trí thắt dây an toàn và đeo bịt tay 30’ sau, họ hạ cánh an toàn. Yến Nguyên vừa đi vừa kéo khóa hết cở làm cổ áo cao đến nửa gò má rồi đeo kính gọng gương vào, bước ra khỏi cửa số 02. - We'll go home right now! Find car license plates 52N - 93930. Chúng ta sẽ về nhà ngay bây giờ! Tìm cho tôi xe có bảng số 52N – 93930 – Giọng nói của Yến Nguyên đều đều nhưng vẫn lạnh. - Yes! Vâng!. Hai vệ sĩ đồng thanh rồi nhìn dáo dát xung. Sau một ít phút tìm kiếm, một trong hai vệ sĩ chỉ tay về phía chiếc Roll Royce với một tài xế trong bộ đồng phục đang đứng tìm kiếm xung quanh. Yến Nguyên bước thẳng đến chiếc xe, đi theo sau là hai vệ sĩ đang xách hành lí. - Tài xế nhà họ Nguyễn? Yến Nguyên hỏi một câu không đầu không đuôi từ phía sau khiến người tài xế giật mình. - À… Dạ! Chào… chào tiểu thư Yến Nguyên! Người tài xế nhận ra cô chủ, nghiên đầu một góc 45 độ chào cô. - I’m Sharon Nguyễn… * Quay qua hai vệ sĩ*…Returned to go! Trở về đi! Yến Nguyên nói rồi bước thẳng vào xe. Gã tài xế thấy vậy cũng bước vào sau khi cất hành lí. Khi xe đã đi khuất, hai vệ sĩ bước vào bên trong, mua vé chuyến bay sớm nhất quay về Úc mà không kịp nghỉ ngơi. Tại biệt thự Nguyễn Hoàng – Căn nhà nguy nga tráng lệ của ông chủ tập đoàn đá quý số 1 châu Á Y&N, cánh cổng đồ sộ hôm nay được mở toan như đang chờ đón điều gì đó xuất hiện. Trong phòng khách lớn như chánh điện của một tòa lâu đài, một người đàn ông ngoài 40 tuổi đang đứng ngồi không yên, chốc chốc lại nhìn ra cổng khi có một chiếc xe hơi nào chạy qua. Ngồi ở bộ sofa hoàng gia màu xanh biển viền vàng là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, gương mặt trang điểm lòe loẹt cùng một cô gái chỉ khoảng 16-17, trang điểm và ăn mặt diêm dúa không kém. ... Mời các bạn đón đọc Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng của tác giả Ngân Ken.
Bà Hạnh Phương và Thái đi tới phía sau bụicây liền nhìn thấy Yến Vy nằm ngất xỉu trên mặt đất, vội vã chạy tới xốc côlên. Lúc này lưng áo Yến Vy và tóc cô ướt như người đội mưa. Thái đưa tay lênmũi Yến Vy thì biết cô vẫn còn thở, cả hai không hề phát hiện Yến Vy chỉ nhắmmắt, hoàn toàn chưa bị mất đi ý lòng bà Hạnh Phương đột nhiên trở nênnổ tung khi nhìn đến chân trái của Yến Vy. Mặt bà ta trở nên xanh mét, gấp gápnói- Vy, mở mắt ra nhìn mẹ đi!Vy, mẹ đây Vy, mau mở mắt có phản Vy, là mẹ đây Vy. Mở mắt rađi Vy. Hai đứa kia đâu, tại sao chỉ có con? Sao con lại bị rắn cắn? Mau trả lờimẹ, hai đứa kia đâu?- Chị muốn cứu nó hay không?– Thái thấy bà Hạnh Phương như thế thì liền cắt Mau cứu nó! Nhanh lên! Emđưa nó về nhà hoang, chị tiếp tục đi tìm hai đứa kia, nhanh! – Bà Hạnh Phươngvội vã đẩy Thái và Yến Vy lên xe rồi chạy đi một hướng ngược lại với hướng KhảiHoàng mang Yến Nguyên đánh tay láy, láy xe chở Yến Vy về nhàhoang. Cậu ta nhìn bà Hạnh Phương qua gương chiếu hậu, lắc Sao anh lại cứu tôi? – Saukhi lên xe, Yến Vy liền mở mắt ra, nhìn Thái, yếu ớt lên tiếng- Em không ngất sao? – Tháingạc nhiên nhìn Yến Vy mím môi nhịn đau bên ghế phụ Tôi muốn xem phản ứng củamẹ. Anh có dao không? – Yến Vy cười tựgiễu, sau đó hỏi Mẹ em bảo tôi cứu em. Bà ấycũng không muốn làm hại em đâu. – Thái vừa nói vừa đưa tay vào túi quần lấy ramột con dao Anh có thể bỏ mặt tôi, bằngkhông tôi khỏe lại anh và mẹ sẽ không yên đâu! – Giống như là đang giao kèo,Yến Vy nhìn con dao găm chìa ra trước mặt mình, nói với Tôi đồng ý với mẹ em vì tôicần tiền. Ba tôi cần mổ thận, phải sang Mỹ. Bác sĩ bảo chi phí mổ và tiền thuốccần đến hai tỉ. Tôi phải cứu ông ấy nhưng không đủ tiền, đành phải giở trò bắtcóc. Tôi học ngành y, tôi biết em sẽ lấy máu ở vết cắn ra mới cần dao. Tôi cũngkhông muốn làm hại em hay chị em, nhưng phải để mẹ em hài lòng thì bà ấy mớicho tôi cười lạnh, nhét con dao vào tay Yến Vyrồi móc túi bên này, lấy ra một cái bật lửa, quăng cho Yến Vy tuy lười nhưng từng đọc qua sách,biết muốn sơ cứu rắn cắn thì dùng một con dao rọc vào khoảng cách giữa hai dấurăng, độ sâu chừng 10 đến 15mm. Nhưng Thái quăng bật lửa cho cô làm gì?Chưa kịp lên tiếng hỏi Thái thì đã thấy cậuta dừng xe lại, giật lấy dao găm và bật lửa trên tay Yến Vy. Cậu nhìn Yến Vynói- Dùng bật lửa hơ nóng dao,sau đó cắt vào khoảng cách giữa hai dấu răng một độ sâu 15mm, nặn hết máu ra,đưa đến cơ sở y tế gần nhất trong 12h. Em cố chịu đau một chút, tôi sẽ làm. –Thái hơ nóng dao, sau đó nâng chân Yến Vy gác lên đùi mình, Được! – Yến Vy cắn răng,chuẩn bị tiểu phẫu sơ khi hơ nóng dao, Thái nhìn vào vết cắnbầm tím trên bắp chân Yến Vy tầm mười giây rồi vun dao, nhẹ nhàng cắt vào A… A… - Yến đau đến tê dại đầu óc, mồ hôi rơi lã chã xuốngghếRọc ra một vết thương có độ sâu vừa phải,Thái để con dao một bên rồi bắt đầu nặn máu độc. Máu chảy xuống bắp chân YếnVy, từ màu đen dần chuyển thành màu đỏ. Trán cậu cũng rịn ra mồ hôi không xuôi, Thái thở phù một cái. Cậu xé mộtmảnh áo sơ mi có hơi cũ kĩ của mình rồi băng bó vết thương lại, chỉnh sửa mảng dây ngăn độc lan truyền của Yến Vy rồi nổ máy, láy xe về nhà Vy kiệt sức dựa vào ghế xe thở dốc. Cônhìn một bên gương mặt của Thái, nhớ lại những lần gặp trước của mình với cậura. Một sinh viên lúc nào cũng có phụ nữ trung niên đi cạnh, làm một nghề gọilà “Trai bao”, mang một vẻ bất cần và tham lam. Yến Vy thật không ngờ hoàn cảnhcủa Thái lại éo le như thế. Đúng là đời, chuyện gì cũng có thể xảy Sao anh lại làm cái nghềđó? – Yến Vy hỏi Thái, phá tan cái yên tĩnh trong Đó là nghề rất dễ kiếmtiền, để tôi đủ khả năng chi trả tiền thuốc cho ba tôi. – Thái bình tĩnh trảlời Anh cần hai tỉ thì có thểđi vay ngân hàng, việc gì phải cùng mẹ tôi làm việc bán đứng lương tâm, phạmpháp như thế này?- Không có ngân hàng nào chotôi vay một số tiền lớn như thế. Hơn nữa sau khi phẫu thuật tôi cũng cần bồidưỡng cho ba tôi, tôi không chỉ cần tiền thuốc và phẫu thuật. Mẹ em từng chotôi rất nhiều tiền, bà ấy giúp tôi rất nhiều, tôi mang ơn bà ấy. Lúc tôi thấy mẹem bị ba em đuổi khỏi nhà, tôi đã định bỏ mặt bà ấy khi bà ấy đến tìm tôi vìlúc đó bệnh của ba tôi trở nặng. Nhưng cuối cùng vì số tiền bà ấy mang theo màtôi lại nổi lòng tham. Tôi lấy của bà ấy rất nhiều tiền chữa trị cho ba tôi,nhưng mãi vẫn không đủ. Khi nghe mẹ em nói bắt cóc sẽ có một số tiền lớn, tôiđã suy nghĩ rất nói một hơi dài, sau đó nhìn Yến Vy rồitiếp lời- Mẹ tôi bỏ tôi đi khi tôi 3tuổi, một mình ba tôi nuôi tôi khôn lớn. Ông ấy làm rất nhiều công việc. Bốcvác, thợ xây, quét rác, thậm chí là lượm ve chai để đổi cho tôi một chén nhớ rất rõ, mỗi mùa lạnh ba tôi đều dành hết quần áo trong nhà cho tôi mặc,còn ông ấy sẽ ôm lấy tôi. Lúc tôi đi học hay bị bọn nhà giàu ức hiếp, tôi đãthấy ba khóc. Ông nói với tôi ông thật vô dụng vì không thể cho tôi cuộc sốngđầy đủ. Lúc tôi không có tiền mua sách vở, ba tôi đã phải nhịn ăn phần ông đểcó tiền cho tôi. Lúc bọn trẻ khác có quần áo mới đón tết, ba đã từng trộm đồ cũcủa người ta để cho tôi mặc. Lần đầu tôi làm ra tiền, tôi đã mua cho ba mộtchiếc áo ấm. Khi ấy ba tôi đã cười rất hạnh phúc, còn khen tôi ngoan. Ba nămtrước ông ấy phát bệnh, tôi đã làm rất nhiều thứ để có tiền chữa trị cho ông ấynhưng hầu như không có hy vọng. Ông ấy cần những thứ thuốc tốt hơn, điều kiệnchữa trị tốt hơn để khỏi bệnh. Em, chị em, tên nam sinh kia và cả mẹ em làm saohiểu được cuộc sống của những người như chúng tôi. Tôi chỉ muốn ba tôi sốngthật tốt là tôi rất mãn nguyện rồi, tôi chẳng cần gì nữa, cho dù tôi phải vàotù. Bắt cóc em và chị em, cả tên kia không phải là việc lương tâm tôi muốn đã định sau khi lấy được tiền tôi sẽ chữa trị cho ba tôi rồi ra đầu thú,tôi không muốn làm hại mọi người. Nhưng mẹ em…Thái bỏ dửng câu nói, sau đó mỉm cười nhìnYến Vy. Cậu biết Yến Vy hiểu Thả tôi! – Yến Vy nhìnThái, kiên định Thả em? Không được! – Cậulắc đầu, tiếp tục tiến về nhà Anh nghe tôi, Thái. Tôibiết anh không phải là người xấu. Anh làm vậy vì có lí do của anh, tôi bảo anhthả tôi cũng là có lí do của tôi. Tôi quả thật không biết ba anh và anh đã sốngnhững ngày tháng đó như thế nào, nhưng tôi biết người tốt luôn có một kết thúcđẹp. Anh thả tôi, tôi sẽ có cách giúp anh chữa trị cho ba anh. Chị tôi đangphát sốt, đầu cũng bị thương. Trong lòng tôi chị ấy cũng quan trọng giống nhưba anh quan trọng với anh. Tôi chẳng cần gì cả, nhưng tôi cần chị tôi sống thậttốt. Ba tôi xa chị ấy 17 năm, chị ấy cũng như anh, không có tình thương của thương của ba chị ấy cũng thiếu hụt, anh có thấy mình may mắn hơn chị ấykhông?Yến Vy nhẹ giọng nói với Thái, sau đó Nhưng ba tôi…- Tôi và ba tôi có thể giúpđược anh. Đừng sai lầm nữa, bây giờ vẫn còn kịp. – Vừa lúc này xe đỗ trước im lặng nhìn Yến Vy. Cậu cố gắng tìmmột tia giả dối trong mắt cô nhưng thất bại. Hình ảnh của ba cậu hiện ra. Ôngsẽ ra sao nếu cậu vào tù? Ông sẽ không cần cậu nữa sao? Ba sẽ đau lòng vì cậu…Và rồi… có một thứ gì đó lóe lên trong đang đọc truyện Tiểu thư hoàn hảo và công tử lạnh lùng, tác giả Ngân KenNguồn chép từ InternetMời bạn đọc chương trước tại
Phòng bệnh đặc biệt của Yến Nguyên là một căn phòng kín hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, không hề có ánh sáng mặt trời rọi vào. Trong phòng hiện tại chỉ vang lên tiếng ro re bim bíp của các thiết bị y tế thuộc hàng hiện đại nhất trên thị trường, vì đây là bệnh viện tư nhân, bệnh nhân cũng có thân phận và hoàn cảnh đặc lúc, cánh cửa phòng bằng kính mờ được mở ra, Yến Vy ngồi trên xe lăn, phía sau là quản gia Quân giúp cô đẩy xe, cả hai đều đã thay quần áo bảo gia Quân đẩy Yến Vy đến bên giường bệnh của Yến Nguyên, sau đó nói- Chú ra bên ngoài đợi Dạ!Yến Vy đáp khẽ một tiếng, sau đó nhìn ông đóng cửa lại rồi hít một hơi sâu giữ bình tĩnh, quay sang cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của Yến nhìn gương mặt có chụp máy trợ thở của Yến Nguyên, sắc mặt trầm xuống, cộng thêm bàn tay không có hơi ấm mà cô đang nắm càng khiến tâm trạng Yến Vy trở nên nặng Chị, chị mau khỏe lại đi, mọi người lo cho chị lắm. – Yến Vy cười gượng, giọng nói giống như nghẹn lại trong cổ họng, vừa nghe liền biết là cô đang kiềm nói dứt lời, cánh cửa lần nữa được mở ra, người vào lần này là ông Vy muốn che dấu dòng nước mắt chực chờ rơi xuống nên hơi ngửa mặt lên, ngăn không cho nước mắt rơi rồi nghiêng người, chào một tiếng- Con nên ở lại phòng nghỉ ngơi, không nên đi lại. – Ông Dũng nhìn Yến Vy, ân cần Con muốn thăm chị. – Cô cười yếu ớt, đôi mắt cụp Chị con sẽ không sao Con cũng nghĩ vậy… Ba! Bác Quân nói, Thái có thể sẽ phải ngồi tù. Ba… anh đã giúp con. Có thể nào bằng mọi giá… - Yến Vy siết nhẹ bàn tay Yến Nguyên như cố truyền hơi ấm cho Yến Nguyên, nói bằng thứ giọng nghẹn ngào mà nhẹ tênh bất Ba biết, con gái! – Ông Dũng đứng cạnh Yến Vy, cuối xuống nhìn cô, torng khi Yến Vy vẫn chăm chú ánh nhìn về phía Yến Nguyên. Không khí đột nhiên bị trùng xuống, cả ông Dũng và Yến Vy liền duy trì trầm Mẹ thật sự… đã đi rồi đúng không ba? – Yến Vy đột nhiên hỏi một câu phá tan bầu không khí đặc quánh. Ánh mắt cô tối lại, môi mím chặt, miệng nở một nụ cười lạnh ngắt mà chua chát đến lặng người. Không hiểu sao… cô lại cười?!- Ba đưa con về phòng nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. – Ông Dũng nặng nề hít một hơi, sau đó cầm lấy cán đẩy của xe lăn, đẩy cô ra khỏi phòng trước khi Yến Vy buông bàn tay có chút hơi ấm của Yến Nguyên ra.[…]- Là một dạng chấn động tâm lí nhẹ do cô ấy nhìn thấy mẹ mình bị giết ngay trước mắt mình. Theo kết quả kiểm tra sơ bộ, tình trạng này sẽ không gây nguy hiểm hay ảnh hưởng tới đời sống sau này của cô ấy, có thể điều trị dứt nữ bác sĩ điều trị của Yến Vy ngồi sau bàn làm việc, chậm rãi giải thích với ông Dũng tình trạng của Yến Vy. Vừa rồi sau khi đưa Yến Vy về phòng, ông liền đến Chúng tôi cụ thể phải làm những gì để chữa trị dứt điểm cho con bé? – Ông Dũng ngồi trên ghế sofa đối diện bàn làm việc, nhăn mày Tốt nhất là nên thay đổi hoàn toàn môi trường sống của cô ấy! – Bác sĩ đẩy gọng kính, dứt khoác xong, ông Dũng chăm chú nhìn vào một khoảng vô định trong không trung, ánh mắt tối sầm rồi lại vụt sáng, giống như vừa đưa ra quyết định trọng đại nào đó.[…]- Lão gia, tình trạng của Yến Vy sao rồi ạ? – Quản gia Quân ngồi ở ghế chờ trước cửa phòng của bác sĩ, vừa thấy ông Dũng ra liền đứng vụt dậy, sốt ruột Cần thay đổi môi trường sống cho con bé để tránh cú sốc tâm lí. Tôi đã quyết định cho con bé sang Pháp tiếp tục điều trị và sống ở đấy. Bác sĩ đã liên lạc với một bệnh viện tư nhân hàng đầu ở để thông báo chuyển viện. Hãy đặt 2 vé máy bay, chiều nay Yến Vy sẽ cùng bác sĩ sang gia Quân nghe ông Dũng nói một mạch, sau đó ngạc nhiên, tiếp theo liền hiểu một cách thấu đáo quyết định này. Cũng phải! Trước đó bị chính mẹ ruột ruồng bỏ, sau đó lại tận mắt nhìn thấy mẹ ruột bị người cứu mạng mình đâm chết. Một cô gái 17 tuổi chưa hiểu chuyện đời làm sao có thể không suy Liên hệ với Burel, nhờ ông ấy mua một căn cho Yến Vy. Sau khi kết thúc quá trình điều trị, Yến Vy sẽ sống ở đó. Bây giờ ông đi giải quyết hết những chuyện tôi vừa giao. Về phần Yến Vy, tự tôi sẽ nói với con Dũng vừa dứt lời cũng là lúc đi tới ngã rẽ của hành khi chào Dũng, quản gia Quân liền rời khỏi bệnh viện. Còn ông Dũng đi một mạch về phía phòng bệnh của Yến Vy.[…]Cửa phòng bật mở, ông Dũng liền nhìn thấy Yến Vy an tĩnh ngồi dựa vào đầu giường đọc sách. Đây là một quyển sách tiếng Pháp, nói về piano mà Yến Nguyên tặng cho Vy, ba có chuyện muốn nói với con. – Có lẽ do Yến Vy quá chăm chú đọc sách nên cô không nhận ra ông Dũng, ông liền lên tiếng Ba? Ba vào khi nào ạ? Có chuyện gì sao? – Yến Vy hơi giật mình, sau đó đóng quyển sách để xuống giường, ngồi thẳng Dũng đi đến bên giường bệnh của Yến Vy và ngồi xuống, hạ giọng- Ba đã quyết định chuyển viện cho con sang Pháp vào chiều nay. – Ông nói bằng một giọng điệu nhẹ nhàng nhưng dường như không cho Yến Vy cự Tại sao ạ? Con không bị gì nghiêm trọng mà ba. – Yến Vy ngạc nhiên, mở to đôi mắt nhìn ba Môi trường bên đó tốt hơn cho con, Vy à. – Ông Dũng nhìn vào đôi mắt của Yến Vy, Nhưng con không hiểu tại sao con phải đi, ba à?! Hơn nữa, chị như vậy, làm sao con có thể đi được ba. – Yến Vy hơi nhăn mày, giọng nói có vẻ bất Con yên tâm đi, ba đã suy nghĩ kĩ càng rồi. Khi nào Yến Nguyên khỏe lại, ba và con bé sẽ sang thăm con. Ba đã nói rồi, môi trường ở đó tốt hơn bên này rất nhiều. Con nghe ba, được không Vy? – Giọng của ông Dũng trở nên nhẹ bẫng, nhưng chứa một lực hút khó chối từ, rồi ông đưa ánh mắt của mình nhìn Yến Vy nhìn ba cô, chân mày từ từ thả lỏng. Sau đó cô sà vào lòng ông Dũng, bật khóc.
Hai ba con cô cười thật tươi, một nụ cười mãng nguyện. Họ thừa biết rằng, phía sau có hai người, đầu bốc khói nghi ngút vì bị xem là người tàn Đi! Ba dẫn con đi ra mắt mọi người!- Ba ơi, con cũng muốn! – Yến Vy dùn dằn đi lên, níu cánh tay còn lại của ông Con cứ đi theo sau là được rồi! – Ông nói rồi bước đi cùng Yến Nguyên, bỏ lại hai mẹ con đó tức đến nghiến Không cần đâu ba! Con muốn thoải mái một chút! – Yến Nguyên cười, lay lay nhẹ khủy tay của ba Ừm… Tùy con! Con đi chung với vệ sĩ chứ?- Vâng!- Hai cậu... * Chỉ vào hai vệ sĩ cao to nhất* … Đi chung với tiểu thư!- Dạ! – Hai vệ sĩ đồng thanh trả lời rồi đi theo sau lưng Yến Còn hai người? – Ông Hoàng Dũng quay sang bà Hạnh Phương và Yến Con với mẹ đi theo ba! Nha ba!? – Yến Vy làm Anh đi xã giao với mọi người! Em với con đi sau đi! – Ông Hoàng Dũng nói với bà Hạnh Phương rồi bước người bọn họ đi tới chỗ các bạn làm ăn khác chào hỏi. Dường như đi đến chỗ nào họ cũng hỏi bà Hạnh Phương và Yến Vy là ai. Tất nhiên ông cũng nói, nhưng không quên kèm theo chữ “ sau” như để khẳng định điều gì đó. Được một lúc, hai mẹ con bà ta cũng tách khỏi ông Hoàng Dũng và bắt đầu “ tự tung tự tác”.Rời khỏi chỗ ba mình, Yến Nguyên theo thói quen là đi tìm chút rượu vang. Theo ý cô, bữa tiệc này không có rượu thường, lại không có rượu nồng độ mạnh, tất cả là do cô quyết Nguyên liếc nhìn hai vệ sĩ phía sau, bất giác nói- ĐI!Cái giọng lạnh như bắng khiến hai vệ sĩ cấp một nghe răm rắp quay sang chỗ khác. Đôi môi kiều mị của cô cong lên, tiếp tục đi hướng đến quầy Phong, Bảo Khánh và Diệu Anh vẫn đứng đó, dõi theo từng hành động, từng cử chỉ của bước chân chững chạc của Yến Nguyên thu hút không biết bao nhiêu con mắt của các công tử, thậm chí tiểu thư nhà giàu, những kẻ chuyên ăn bám ba mẹ, chanh chua đua đi tới quầy rượu thì Yến Nguyên đã bị một tốp 2-3 tên công tử lên tiếng chọc Tiểu thư xin đẹp, không biết có hân hạnh mời cô một ly không?Một tên mặc âu phục chỉnh tể, tóc vuốt keo dựng ngược đưa ly rượu huơ huơ trước mặt nhằm cản đường Yến Trong cô em cũng thật quyến rũ, không biết có hân hạnh đi dạo một tí không?Tên thứ hai mặc vest đen, tóc luộm thuộm xanh đỏ kéo tay Yến Nguyên. Cô liếc nhìn cánh tay trắng nõn đang bị tên đó kéo lại, miệng tự chủ nhết lên thành nụ cười tà mị mê Tránh ra!Giọng nói âm độ của Yến Nguyên xuyên thẳng qua màn nhĩ đám công tử đó làm chúng đo Ái! – Một tên bất giác la lên khi bị Yến Nguyên cố tình giậm gót giày Cô…Tên đó ngước lên định chửi nhưng Yến Nguyên đã quay lưng bước đi. Cái hắn nhìn thấy là một bóng hình từ phía sau xinh đẹp động lòng người nên đành cứng Nguyên nhẹ nhàng nâng tà váy bước đi, lướt qua người Diệu Anh, Nam Phong và Bảo Khánh, lưu lại một mùi của chai nước hoa đẳng cấp Clive Christian No. 1 diệu nhẹ trong không khí. Ba người bọn họ nhìn cô không chớp cho mình một ly rượu vang trắng, Yến Nguyên điệu nghệ lắc nhẹ dung dịch bên trong đó rồi để xuống chọn một ly vang đỏ. Cô xoay người bước đến chỗ ba người kia. !?- Chào! – Yến Nguyên cười nhạt, đưa ly rượu lên trước mặt làm động tác chào Chào tiểu thư Yến Nguyên! – Diệu Không ngờ cô lại là một đại tiểu thư như thế! – Bảo Khánh nhìn Yến Nguyên đầy thú Chào! – Tiếng chào thứ hai, phát ra từ “ kim khẩu” của đại thiếu gia Nam Chuyện hôm đó, coi như hòa! – Yến Nguyên nói xong ngớm một ngụm Vì lí do đó mà đại tiểu thư mới đích thân đến đây chào hỏi, thật vinh dự! – Trong giọng nói của Nam Phong đầy hứng Nghĩ hơi xa rồi đó! – Khóe miệng Yến Nguyên nhết lên, sau đó cô quay lưng bước Cô đúng là bí ẩn! – Nam Phong như muốn giữ chân Yến Nguyên Nếu không bí ẩn thì làm sao là tôi! – Yến Nguyên vẫn bước đi mà không thèm ngoái đầu nhìn anh lấy một đi được vài bước, Yến Nguyên đột nhiên bị một cô gái va phải khiến ly rượu trên tay rơi xuống nên gạch, vỡ nát. Một lần nữa, mọi sự chú ý lại tập trung về gái vừa va phải Yến Nguyên chẳng những không xin lỗi mà còn chắp tay trước ngực, ngón tay nhịp nhịp nhìn cô. Cô ta không biết Yến Nguyên là ai vì cô ta đến trễ. Khi đến nơi, cô ta chỉ thấy Yến Nguyên đang nói chuyện với Nam Phong và Bảo thì quay lưng bước đi, vẻ mặt lênh là một nữ sinh chung trường với Nam Phong và Bảo Khánh, tên là Thanh Thúy. Cô ta thích Nam Phong, sẵn sàng “ xử” bất kỳ đứa con gái nào tiếp cận anh vì ỷ lại gia thế của bản thân, coi trời bằng vung, cao cao tự đại. Là con gái của ông chủ tập đoàn may mặc lớn nhất nhì nước nên cô ta kiêu ngạo cũng Bà chủ, có chuyện gì? – Hai vệ sĩ theo lệnh ông Dũng chạy đến, sau đó đột nhiên cảm nhận được một luồng sát khí đang tỏa ra từ người bà chủ của Cô đụng phải tôi? – Giọng nói khàn khàn đầy tức giận của Yến Nguyên khiến ai nghe cũng rùng mình, duy chỉ có một kẻ đang giương giương tự đắc mà đối đầu với Vậy thì sau? – Thanh Thúy kênh kiệu nhìn Yến Nguyên, vẻ mặt thì đắt Nguyên thẳng tay “ ban” cho cô ta một cái tát đau thấu trời. Đám bạn của cô ta từ xa chạy đến, nhưng vừa nhìn thấy Yến Nguyên đã giật mình. Ánh mắt của Yến Nguyên nếu có thể giết người thì đã “ hốt xác” bọn chúng từ lâu Mày là ai mà dám đánh tao? – Tay ôm mặt đau rát, Thanh Thúy vẫn không quên dùng giọng điệu chua Nguyên lại cười, một nụ cười đáng sợ. Nam Phong và Bảo Khánh từ xa nhìn thấy Thanh Thúy đã nhận ra cô ta, một cô gái chanh chua đáng ghét. Xem ra lần này đã chọc tức đại tiểu thu Yến Nguyên rồi Có tư cách để biết?- Mày…Thanh Thúy nghe Yến Nguyên nói thế thì cứng họng, định đưa tay còn lại đánh trả thì đã bị vệ sĩ của Yến Nguyên cản Á! – Thanh Thúy la lên vì bàn tay bị vệ sĩ bẻ ngược đau tận xương tủy. Đám con gái xung quanh cũng không có gan để Dũng nghe thấy tiếng la thất thanh chạy lại thì bắt gặp cạnh tượng đó, kèm theo mấy mạnh vụn của ly rượu vỡ, lòng thầm đoán ra chuyện gì. Bà Hạnh Phương và Yến Vy cũng “ lắm chuyện” chạy tới Nguyên! Con không sao chứ?- Vâng thưa ba! Con mệt rồi! Con muốn về! – Yến Nguyên lấy tay xoa xoa thái dương, toan bước đi thì bị ba cô giữ Cô ta …* Chỉ Thanh Thúy*… Làm gì con?- Cô ta làm gì thì ba cũng thấy! Con về! Hôm nay đến đây là đủ! Chào ba! – Yến Nguyên lạnh lùng trả lời rồi quay lưng bước đi cùng một vệ sĩ Yến Nguyên đã rồi khỏi cánh cổng, ông Dũng mới quay sang Thanh Thúy, tức giận quát- ĐỪNG ĐỂ TÔI NHÌN THẤY MẶT CÔ NỮA! CẤM CÔ XUẤT HIỆN TRƯỚC MẶT YẾN NGUYÊN!Cái khí chất của ông Dũng chẳng những làm cho Thanh Thúy mà cả mấy người gần đó cũng giật mình. Cô ta sợ đến mức sắp ĐI! – Ông Dũng ra lệnh cho Thanh Thúy rồi quay đi tiếp tục đi xã giao với mọi Thúy sợ điến người, luống cuống định rời khỏi đó. Nhưng đột nhiên nhớ ra chuyên gì, cô ta quay sang hỏi đám con gái đỡ mình- Con nhỏ đó là ai?- Là… nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay! – Một nhỏ trả Thúy giật mình. Nhân vật chính? Vậy cô ta là đại tiểu thư của Y&N! Xem ra lần này đắt tội rồi. Cũng may là toàn mạng, hên Thúy rời khỏi bữa tiệc với gương mặt bị sưng và bông gân cổ tay, không khí bữa tiệc trở về trạng thái lúc đầu nhưng xem ra không vui là mấy vì Yến Nguyên đã về WOA! Ba cô ta thương cô ta thật! – Bảo Khánh bất giác thốt Đương nhiên! 17 năm xa nhà cơ mà! – Diệu Anh cười thích Cũng đúng! – Bảo Khánh vuốt vuốt cằm ra vẻ rồi tiếp tục trò chuyện với Diệu Phong đứng bên cạnh, từ đầu với cuối vẫn chăm chú quan sát Yến Nguyên. Anh đặc biệt thích thú với cô đại tiểu thư này, vừa đẹp vừa lạnh, thật bí một góc khuất của phòng tiệc, một ánh mắt nóng rực từ đầu đến cuối vẫn chăm chăm nhìn vào Yến Nguyên. Đôi mắt màu xanh lá cây cực hiếm toát lên vẻ chiếm này thật ra là ai? Đến đây có mục đích gì? Là tìm Yến Nguyên sao? Các bí ẩn về nhân vật này sẽ được bật mí vào các chương tiếp theo. Mời mọi người đón đọc.
Nguyễn Hoàng Yến Nguyên – Một cô gái vừa thông minh vừa tuyệt sắc. Chân mày chữ tú, đôi mắt biết nói màu tro lạnh, sống mũi thanh thoát và đôi môi anh đào đẹp mê mệt người đối diện, Yến Nguyên mang nét đẹp Á Đông đầy mê hoặc. Ngoài sắc đẹp ra, Yến Nguyên luôn luôn nằm trong top 10 người châu Á thông minh nhất thế giới ở vị trí thứ số 1. Tốt nghiệp loại giỏi chuyên ngành thiết kế trang sức trường đại học Sydney ở tuổi 17, Yến Nguyên ngay lập tức trở về Việt Nam. Sống ở Úc từ lúc lọt lòng nhưng cô không bao giờ nói chuyện với bạn bè ngoại quốc hay đồng hương ở lớp quá 10 câu. Đối với cô, “ bạn” đơn thuần là một mối quan hệ xã giao, đừng nên cho họ biết quá nhiều về bản thân mình. Yến Nguyên là một cô gái rất cầu toàn trong cuộc sống. Rất nhạy cảm với những thứ có mùi hương lạ hoặc bụi bẩn. Vì những lí do đó, cô lớn lên ở Úc trong một căn biệt thự bằng gỗ huỳnh đàn và xung quanh chỉ trồng duy nhất hoa oải hương. Rất ghét người khác tự tiện chạm vào đồ đạt của mình nên đâm ra người làm rất sợ cô. Trần Hùng Nam Phong – Chàng trai có gia thế và vẻ đẹp hoàn hảo. Anh là hiện thân của vẻ đẹp đơn thuần một chử “ Lạnh”. Ít nói và có ánh nhìn sắc bén, Nam Phong dễ dàng khiến người đối diện bị xoáy sâu vào đôi mắt màu huyết dường như vô hồn của anh. Mang trong người ¼ dòng máu châu Âu vì bà nội là người Canada, Nam phong sỡ hữu một mái tóc màu nâu hạt dẻ đầy chững chạt. Từng sống ở Canada 15 năm kể từ khi sinh ra, anh trở về nước năm 16 tuổi và thừa kế toàn bộ tài sản quy ra ngoại tệ là 3 tỉ USD của ba mẹ đã mất. Nam Phong đứng thứ 2 trong top 10 người châu Á thông minh nhất thế giới nên khi bắt đầu điều hành công ty và khối tài sản không lồ, anh không hề cần sự giúp sức của bất kì ai. Nói là điều hành công ty nhưng thật ra từ khi nhận quyền thừa kế, Nam Phong chỉ kí những hợp đồng làm ăn có giá trị cao, số hợp đồng còn lại đều do cậu anh quản lí và anh không đến công ty làm, chỉ đi họp. Không bao giờ tự dưng bắt chuyện với người khác và cũng không bao giờ nói chuyện với người làm trong nhà, ngoại trừ một quản gia đứng tuổi Mỗi khi Nam Phong tức giận, trong 1, thậm chí là 2 tháng, không ai dám lại gần con người kì quặc của anh. Mai Diệu Anh – Người con gái mang nét đẹp e ấp của mùa thu. Diệu Anh là cô gái sinh ra trong một gia đình thuộc dòng dõi quý tộc và rất giàu có. Diệu Anh đẹp, nhưng không không phải một nét đẹp sắc hay lạnh mà là một nét đẹp mang cho người khác một cảm giác ấm áp vô bờ bến. Điều làm người khác chiềm đắm trong sắc đẹp của cô chính là nụ cười như thiên sứ nắng mai. Đôi mắt màu lá phong mùa thu thừa hưởng từ người mẹ đáng kính làm Diệu Anh càng thêm phần sức sống. Cô đứng thứ 4 trong top 10 người châu Á thông minh nhất thế giới. Ngay từ năm lên 4, Diệu Anh đã được ba mình dạy cho cách tính toán sổ sách của công ty nên 12 tuổi, Diệu Anh vinh dự là sinh viên số 1 khoa Kinh Tế của trường Đại học Quốc Tế Sài Gòn. Giờ đây, khi cô đã 17 tuổi, cô nắm trong tay tấm bằng Kinh Tế loại giỏi và nằm trong top 5 người thừa kế tài sản trẻ tuổi nhất Việt Nam lúc bấy giờ. Là một cô gái thích sự phóng khoán nhưng không quá mức, Diệu Anh được ba mẹ tặng hẳn hoi cho một căn biệt thự cao cấp ở Ventura cùng không ít người hầu cận để cô tự do làm những gì mình thích. Không thích có quá nhiều người thuộc tuýt “ gió chiều nào theo chiều nấy” xung quanh mình, nhất là những mối quan hệ ngoài phạm vi gia đình nên Diệu Anh rất khó kết bạn. Lê Gia Bảo Khánh – Công tử cao quý và là người có gương mặt trời ban. Con trai lớn của ông chủ tập đoàn Lê Gia, sau anh là một cậu em trai cao ngạo đang sống ở Mỹ. Người ta hay gọi Bảo Khánh là hiện thân của Kim Jae Joong ở Việt Nam nhưng so với cậu diễn viên họ Kim đó thì anh còn đẹp hơn gấp bội. Là một con người linh hoạt và cởi mở bên trong, lạnh bên ngoài nhưng số người muốn làm bạn thật sự với anh dường như là không có. Thần tượng của Bảo Khánh không phải ca sĩ, diễn viên hay nhà ảo thuật nào đó mà chính là ba của anh – chủ tịch tập đoàn Lê Gia. Là con trai đường đường chính chính nhưng anh rất dị ứng với côn trùng và những loài như chuộc hay rắn, tuy là không sợ chúng. Bảo Khánh còn bị dị ứng với gia cầm và cả một loại trái cây quen thuộc với người Việt trái sầu riêng. Sau sinh nhật lần thứ 17, Bảo Khánh được vinh danh trên giảng đường Trường đại học Việt – Mỹ với tấm bằng Ưu tú Ngành Kinh doanh và được ra mắt trong cuộc họp HĐQT của tập đoàn Lê Gia với tư cách người kế thừa chính thức của chức CEO khi đủ tuổi. ***
tiểu thư hoàn hảo và công tử lạnh lùng