tiểu thuyết tổng giám đốc và cô thư ký

Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. tiểu thuyết bay tiểu thuyết bay. trang đầu; Danh sách; Thể loại; Phân loại theo Chương; "Tổng Tổng giám đốc Tông." Nếu còn có khúc mắc náo thì giám đốc điều hành sẽ thuyết phục họ rằng quyết định của ông là hợp lý. ông sẽ nêu ý kiến của phó chủ tịch quản lý nguồn nhân lực, giám đốc tài chính và giám đốc hành chính - những cánh tay dắc lực hậu thuẫn cho ông tai các cuộc Năm mẹ qua đời, Đào Bảo Nhi mới 15 tuổi. Cha nhanh chóng tổ chức yến tiệc linh đình đón tình nhân và kết tinh tình yêu của hắn vào nhà. Vào nhà người phụ nữ khẽ mỉm cười: 15 tuổi chính là thời điểm tốt để thay đổi một cô gái. Để cho cha hiểu lầm cô, khiến cho Bạch Ngưng đi tới phần mộ của mình, trong lòng càng ngày càng căng thẳng. Không có dũng khí nhìn thi thể của mẹ và bản thân mình, bây giờ đến cả phần mộ, cũng càng đến gần càng sợ. Chậm rãi đi tới, thấp thỏm rẽ vào khúc quanh. Cô nhìn thấy mộ hợp táng của mình Từ chứng thư giả này, Phương Hùng Dũng ký hợp đồng mua gần 2.000 tấn thức ăn nuôi cá trả chậm trị giá 23,5 tỷ đồng của Công ty CJ Vina Agri và Công ty C.P Việt Nam. Độc chiêu hơn, sau khi ký hợp đồng, biết đối tác sẽ đến ngân hàng kiểm tra thông tin bảo lãnh, Phương materi bahasa jawa kelas 12 semester 2. Truyện Tổng Giám Đốc Và Cô Thư Ký của tác giả Đỗ Nhâm xoay quanh chuyện tình giữa một anh chàng tổng giám đốc và cô thư ký của mình. Trong một lần uống say, cô đã tự dâng hiến đời con gái của mình cho anh, anh cũng chẳng có lý do gì để từ chối cô. Nhưng sau đêm đó, cô đã biến mất không một lời từ biệt anh. Ba năm sau, cô đột ngột xuất hiện trước mắt anh, nhưng những ký ức về đêm đó cô dường như đã quên anh có thể làm gì cho cô nhớ đến đêm hôm đó? Ngôn Tình Nguồn đàn truyện 251,093 Hoàn Thành 071552 01/05/2016 Đánh giá từ 70 lượt Truyện Tổng Giám Đốc Và Cô Thư Ký là một truyện khá hấp dẫn và thú vị dưới ngòi bút của tác giả Đỗ Nhâm, những buồn vui những điều thực tự nhiên được gửi đến bạn đọc một cách sống động nhẹ nhàng, dụng dị và gần gũi. Đây là một truyện ngôn tình khá đặc sắc và hấp dẫn không quá nặng nề cũng chặng hời hợt giải trí cũng được mà ngẫm nghĩ cùng năm trước, trong một cơn say khướt cô ấy đã bước vào cuộc đời tôi. Sau đó bỏ lại một câu làm cho cả bầu trời nổi lửa "Anh muốn làm gì thì cứ làm đi!". Khiến tôi xúc động đến mức muốn thực sự thuận theo ý nghĩa của chữ 'Làm' kia. Thế mà, ngày hôm sau cô ấy lại biến mất không thấy bóng năm sau, cô ấy bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt tôi như một kỳ tích. Còn quên mất sạch sẽ sự việc xảy ra vào đêm hôm đó không còn một mống. Không sao, mình có rất nhiều cách để chỉ dạy cho cô ấy làm sao để nhớ lại mọi đàn ông đáng ghét này suýt chút nữa đã chơi trò hôn nhau với xe mình ở trên đường. Lại còn xấu tính ngang ngược chiếm lấy luôn cả chìa khóa xe của mình nữa. Là tân chủ tịch của công ty mình? Vậy... Vậy phải làm thế nào đây? Tuy rằng mình và anh ta có chút ân oán cá nhân’ thật, nhưng công việc của một thư ký thì mình không thể qua loa ẩu tả ôi, tên đàn ông này tại sao cứ luôn hỏi mình có còn nhớ anh ta hay không nhỉ? Mình... Đã từng gặp anh ta sao? Đọc truyện để cùng trải qua những vui buồn, những điều thực giả, những điều tưởng chừng chưa từng diễn ra trong tình yêu của mỗi người, lạ lẫm có, lại có cả chút thân thuộc. Đọc truyện và cảm nhận, bạn cũng có thể tìm đọc những truyện khác cùng tác giả như Chơi Đùa Em Đến Nghiện, Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán,... Truyện Tổng Giám Đốc Và Cô Thư Ký của tác giả Đỗ Nhâm xoay quanh chuyện tình giữa một anh chàng tổng giám đốc và cô thư ký của một lần uống say, cô đã tự dâng hiến đời con gái của mình cho anh, anh cũng chẳng có lý do gì để từ chối cô. Nhưng sau đêm đó, cô đã biến mất không một lời từ biệt năm sau, cô đột ngột xuất hiện trước mắt anh, nhưng những ký ức về đêm đó cô dường như đã quên anh có thể làm gì cho cô nhớ đến đêm hôm đó? Mặt nóng quá! Tim đập cũng nhanh nữa!Sắc mặt Phạm Y đỏ bừng do ngượng ngùng chợt chuyển sang trắng bệch do kinh ngạc."Anh.......Anh vào bằng cách nào?" Kinh ngạc quá độ, đầu óc trống rỗng khiến lời nói của cô không thể mạch trầm ngâm một lát, nở nụ cười chế nhạo, "Dĩ nhiên là đi vào."Chẳng lẽ cô còn cho là anh leo cửa sổ vào sao?Đây là tầng ba mươi, phải có kỹ năng vượt nóc băng tường mới có thể lên đến được, việc này phải đợi anh học được bản lĩnh của Spiderman rồi hãy Y tức giận trợn mắt. "Nói nhảm, dĩ nhiên tôi biết anh đi vào, tôi hỏi anh, anh vào phòng bằng cách nào?" Kẻ ngu ngốc cũng có thể hiểu được cô đang hỏi rút tay về, quơ quơ chìa khóa trước mắt cô, "Cô quên rằng mình đã giao chìa khóa cho tôi rồi à!" Gậy ông đập lưng ông, thoải mái quá!Ặc! Thì ra người ngu ngốc là mình. Cơ mặt Phạm Y co quắp nghiêm trọng, nhưng mà đối với việc cánh tay anh rút khỏi người cô, cũng có cảm giác như trút được gánh nặng. Anh lắc đầu. "Haiz, sắc mặt của cô thật khó coi." Bây giờ quỷ còn đẹp hơn cô mấy Y nhíu chân mày lá liễu lại, nhìn chằm chằm vào anh. "Sắc mặt tôi có đẹp hay không mắc mớ gì tới anh? Đi ra ngoài!"Tan sở rồi nên cô không cần kiêng kỵ thân phận của anh, cùng lắm thì ngày mai lại chịu trận, bây giờ tiểu thư cô đang cực kỳ khó chịu, không thèm để ý anh ta là tổng giám đốc hay là nhân viên tạp có ý tốt nhắc nhở cô "Nhưng tôi nhớ phòng này hình như được dành riêng cho tôi nghỉ ngơi." Ai mới là kẻ xông vào, cô nên rõ anh lại phản công thành công lần nữa. Anh chọc tức chết người không đền mạng còn cố ý tỏ vẻ chiến thắng, Phạm Y giận dữ đỉnh đầu bốc khói."Anh......" Phạm Y tức giận nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt rất khó coi."Nếu như cô muốn nói, cô mặc cái này là vì muốn dẫn dụ tôi, như vậy tôi cho cô biết, cô thành công rồi đấy."Sắc mặt khó coi cứng ngắc của Phạm Y trong nháy mắt liền đông cứng, cái chăn bị anh ngăn lại không thể kéo về, chỉ có thể mặc cho thân thể phơi bày dưới ánh mắt xấu xa và bàn tay vô sỉ của anh ghét! Anh ta lại còn vu oan cho cô, nói cô dụ dỗ, khơi lên dục vọng của anh ta. Cái tên chết tiệt này, không ăn đậu hủ của cô sẽ chết à? Bây giờ toàn thân cô cũng bị anh nhìn sạch, cũng bị sờ hết, anh ta còn muốn gì nữa?Khó nén cảm giác bị sỉ nhục, Phạm Y không để ý đến vấn đề mặt mũi, không nhịn được che mặt khóc rống thất sao lại bắt nạt cô như vậy? Trừ ngày lái xe lầm đường thiếu chút nữa đụng vào xe của anh ta ra thì cô đã làm sai gì đâu, tại sao anh ta phải làm khó cô, nói cô là phụ nữ xấu chuyên đi trêu hoa ghẹo nguyệt?"Ôi chao! Động một chút là khóc, khó coi chết đi được." Ba năm trước ngồi ven đường khóc, ba năm sau là thân thể trần truồng mà khóc, haiz, cô không nghĩ ra được chiêu nào mới hơn sao?Xem kìa, anh ta nói gì thế? Đúng là châm chọc!" Ai động một chút là khóc?" Là anh chọc cô, sỉ nhục cô, nếu không cô còn lâu mới yếu ớt mà khóc như tay dùng sức chọc vào ngực anh, ngón tay không làm đau lại còn bị lồng ngực cứng rắn của anh ta làm là, nhàn rỗi luyện lồng ngực cứng vậy làm gì chứ?"Chẳng lẽ không đúng? Ba năm trước đây, một ngày tháng sáu nào đó, ở phía đông đường Nam Kinh, trước một PUB nào đó, cô không có một chút hình tượng ngồi khóc lóc nước mắt nước mũi ròng ròng trên ghế bên lề đường......"Cô khóc mắc mớ gì tới anh? Bất chấp vội vàng đứng dậy sẽ đụng vào ngực của anh, cô ngồi dậy, cách mặt anh không tới năm centimét gào thét "Ba năm trước đây là do tôi đau lòng, mắc mớ gì đến anh. Ba năm sau không phải tôi bị anh hại sao, muốn nhập liệu tất cả hồ sơ phương án mấy năm nay của Cạnh Thiên vào máy tính cũng chẳng sao, anh còn tịch thu chìa khóa xe của tôi, hại tôi muốn về nhà cũng không được, anh là đồ đầu sỏ, còn có......."Ba năm trước......Hả?Nói được một nửa, kí ức Phạm Y cố quên đi lại được gợi lên, im bặt không thốt nên động chệch đường ray đêm đó hiện về trong đầu, cô nhìn anh, nhìn rất cẩn thận, muốn từ trên gương mặt anh tìm lại khuôn mặt nam tính mờ hồ trong đêm say rượu đó. Xong rồi, chết chắc rồi! Cô không nhớ mặt anh nhưng cô lại nhớ anh từng nói với cô, tên của anh là Mộ Duy Dung, Duy của Tứ Duy Bát Đức, Dung của Trung ạ! Đây không phải là tên của kẻ đáng ghét trước mắt sao?"Nhớ ra chưa?" Anh tin chắc cô đã nghĩ ra rồi, nếu không sắc mặt sẽ không trắng bệch như gặp ma thế cố ý xấu xa kề sát mặt vào cô, ngay cả lông mi lúc chớp cũng mơ hồ có thể cảm thấy đã chạm tới mặt của ạ! Cảm giác tốt đẹp như vậy, khó trách năm đó anh khó có thể kìm nén tìm cô trên đường bao lần như vậy. Duy Dung thỏa mãn nở nụ cười.......Ân ái qua đi, Phạm Y mệt mỏi ngủ Dung nằm bên cạnh cô, tham lam mà ôm cô, truyền hơi ấm cho cô, thỏa mãn nhìn gương mặt xinh đẹp điềm tĩnh ngủ say của năm sau, cảm giác vẫn tuyệt vời như vậy.......Anh hài lòng mỉm năm trước đây, sau cuộc ân ái triền miên, cô liền khiến anh trở nên kén chọn, từ đó về sau không còn có một cô gái nào có thể thỏa mãn anh, không có một người phụ nữ nào có thể cho anh cảm giác giống như để cho anh dư vị khó quên, chỉ là một nụ cười duyên, sự cáu giận, nét mặt ngây ngô của cô cũng có thể lay động từng dây thần kinh trên người anh. Dù cô và Vi Vân có quan hệ như thế nào.......Anh, nhất định muốn cô!Nếu như nói, Duy Dung cho rằng sau khi tỉnh lại Phạm Y sẽ giống như trong tiểu thuyết viết, bởi vì anh là người đàn ông đầu tiên của cô, mà từ đó dựa dẫm vào anh như chim nhỏ nép vào người, như vậy anh đã sai lầm Y coi chuyện đêm đó là lỗi của mình, cô không nên quên Vi Vân và Sở Tịnh không có ở đây, phòng nghỉ đó cũng không còn là nơi cho cô tùy ý sử dụng nữa. Mà lỗi lầm này cô đã trả giá bằng thân thể rồi, về sau, anh là giám đốc, cô là thư ký, không phải vấn đề công việc, xin đừng làm phiền. Nhưng lại nói, nếu như cách thức theo đuổi vô lại khác người của Duy Dung, không gợi lên trong lòng Phạm Y chút gợn sóng nào thì cũng chẳng mà đã mất đi quá nhiều làm cô không dám mở rộng trái mình thêm lần nữa, mất đi quá nhiều thứ khiến cô cảm thấy cuộc sống này tuyệt vọng, cô gần như không dám có chút tình cảm nào, cho dù chỉ là tình bạn nhạn nhòa cô cũng vẫn do Y đã lâu không có phiền não như vậy, thế giới nội tâm không muốn người khác biết bắt đầu gợn sóng, sợ bị thương tổn, sợ quen thân một lần nữa lại phải mất đi. Cha mẹ là một ví dụ, bà nội là một ví dụ, Sở Tịnh là một ví dụ, Vi Vân cũng là một ví sợ bị tổn thương, cô sợ đơn độc gặp mặt với anh, nhiều lần muốn từ chức, lại suy nghĩ đến giao phó trước khi đi của Vi Vân, cùng sự chăm sóc thương yêu từ nhỏ của Sở Tịnh, nên cô đã lâm vào tình thế khó cả đôi một ngày một đêm không ngủ, khiến tinh thần cô gần như suy bước chân nặng nề, than thở mà đi ra khỏi thang máy, đang định mở cửa phòng thư ký ra thì đột nhiên một cánh tay thò ra từ phòng tổng giám đốc lôi cô vào, sau đó bất ngờ hôn lên môi cô.......Cô không chút suy nghĩ liền gào lên "Mộ Duy Dung, anh làm. . . ." Cho tới bây giờ, người dám quấy rối tình dục cô như vậy ngoại trừ Mộ Duy Dung ra, thì không có người thứ hai."Ôi chao, dù gì em cũng là thư ký của Cạnh Thiên, sao lại ăn nói thô tục như vậy." Mộ Duy Dung lắc đầu mà thở dài."Ai thô tục hả? Tôi đang định hỏi anh muốn làm gì đó!" Cười lạnh một tiếng, Phạm Y thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta, đáp trả lại "Nếu như nói tôi thô tục, e rằng cũng bị ảnh hưởng từ anh, thật sự không biết sáng ra kẻ nào đã vụng trộm làm trò hạ lưu này? Hừ!""Anh chơi trò ân ái với phụ nữ của anh là có lỗi sao?" Anh nói chuyện như lẽ đương nhiên."Ai là người phụ nữ của anh?" Giữa đường nổi hứng đừng bắt cô hùa theo."Đương nhiên là em rồi." Anh lại vồ tới, ôm chặt cô như thể con bạch tuộc tám chân, vào lúc này cô giãy giụa thế nào cũng không thoát được, anh ta cười toét miệng như đứa bé to xác."Buông tôi ra!" Phạm Y không ngừng giùng giằng, cho đến khi không có hơi sức mới dừng lại, không ngừng thở hổn hển. "Tôi không phải người phụ nữ của anh.""Haiz, sao em đã quên mất rồi?" Anh lắc đầu thở dài. Được, anh có cách làm cho cô nhớ ngang cô lên, đá văng cửa phòng nghỉ, đè cô xuống Mộ Duy Dung anh coi trọng, đừng hòng chạy; thứ Mộ Duy Dung anh muốn thì nhất định phải tới tay. Ba năm trước đây là sơ sót, ba năm sau sự sai lầm này sẽ không tái phạm nữa."Mộ, Duy, Dung!" Cô nghiến từng chữ từ trong kẽ cho rằng anh là gì của cô? Muốn hôn liền hôn, muốn ôm liền ôm, muốn lên giường liền lên giường, coi cô là cái gì? Công cụ tình dục dành riêng cho anh ta sao?"Nghe thấy rồi." Haiz, toàn gọi hết cả họ cả tên anh ra, chẳng có không khí gì cả."Buông tôi ra." Giương mắt trừng trừng nhìn anh, ánh mắt sắc bén như đao. Phạm Y tức giận muốn chém người, nếu như trên tay cô có dao, tuyệt đối sẽ không lưu tình mà đâm vào ngực anh ta."Ái chà! Ánh mắt rõ ràng là chưa được thỏa mãn, không sao, anh sẽ thỏa mãn em ngay đây." Không đếm xỉa đến ánh mắt lạnh lùng của cô, Mộ Duy Dung nhìn chằm chằm vào cô, giọng trầm ấm quyến rũ, lắc đầu thở dài."Chết tiệt, anh không thể đứng đắn một chút sao?" Toàn nói lời tục tĩu, làm người ta buồn nôn!Anh tỏ vẻ vô tội. "Anh rất nghiêm chỉnh, là em cứ trêu chọc anh đó chứ." Nói ngắn gọn một câu, anh liền quay 180 độ rũ bỏ tội lỗi sạch sẽ."Đây là giờ làm việc." Cô chỉ vào thân dưới đang đè trên người cô, cắn răng căm giận nhắc nhở."Anh hiểu rõ, nhưng chưa ăn sáng." Cô rất thơm, ngửi đã đói bụng rồi."Bên đường có 711* đó." Cô nhắc nhở. *Là tên cửa hàng tạp hóa của Trung Quốc"Không riêng gì vấn đề đói bụng." Anh cười mập mờ."Không phải bụng thì ở đâu? Được, là dạ dày, được chưa." Lớn như vậy còn chơi chữ, thật sự không có sáng anh nhịn sắp bùng nổ rồi, sao cô còn chưa nhận ra cái vật đè trên người cô đang thay đổi đây? Duy Dung thở dài ảo não."Đều không phải." Anh lắc đầu, chỉ vào thân thể dán sát chặt chẽ của hai người, anh đang dạng chân ở trên người cô, điểm quan trọng này cũng đủ rõ ràng rồi Mặt Phạm Y bỗng chốc đỏ như tôm luộc, lần này đổi thành cô nói không ra lời."Háo sắc!" Phạm Y không nói hai lời vung tay về phía anh."Có phải đánh xong em sẽ chịu để cho anh ăn không?" Mộ Duy Dung không tránh ra, chỉ nhìn cô bằng con ngươi thâm thúy bình tay tiến tới gần tới má anh đột nhiên dừng ở giữa không trung, như bị điểm huyệt."Rốt cuộc tôi thiếu nợ anh cái gì?" Tú tài gặp phải nhà binh thì không thể nói lý, e rằng cũng không thể so sánh với Mộ Duy Dung lằng nhằng khó giao tiếp này."Tình." Anh trả lời như chuyện đương nhiên. "Đúng rồi, còn có yêu." Đây mới là điều quan trọng Y căm giận thu tay lại. "Anh lừa tôi! Chuyện xảy ra ba năm trước người thiệt thòi là tôi; ba năm sau anh đùa bỡn tôi, nhân lúc tôi nghỉ ngơi mà ân ái, người thua thiệt cũng là tôi, anh hoàn toàn chẳng có tổn thất gì." Tên đàn ông đáng xấu hổ, chỉ biết kiếm cớ!"Ai nói những việc kia người chịu thiệt là phụ nữ?" Anh giả bộ đáng thương mím miệng."Anh cũng là lần đầu tiên." Anh uất ức, cô còn cảm thấy mình uất ức hơn."Tôi cũng là lần đầu tiên." Lần đầu tiên với cô; cũng không có nghĩa là lần đầu tiên trong đời, anh không lừa cô. Phạm Y nhíu mày lại, đánh chết cô cũng không tin đó là lần đầu tiên của anh. "Trêu tôi vui lắm hả?""Không, yêu em rất vui." Nói được ba câu là lại bắt đầu không đàng hoàng, làm người ta bực mình!"Tôi không muốn yêu đương chốn công sở." Điều kiện rất nghiêm túc, đủ để cho anh nghe xong lùi vui vẻ nhếch môi cười, "Anh gọi điện thoại bảo Vi Vân quay về.""Anh đừng có làm khó người khác có được không?" Biết rõ Vi Vân đang ở Châu Âu tìm Sở Tịnh, anh lại có thể cố tình gây sự như vậy."Vậy em cũng đừng làm khó người khác." Gậy ông đập lưng ông làm Phạm Y không phản bác được. Phạm Y đang tự hỏi phải nói với anh ta như thế nào, chẳng biết quần áo đã bị cởi ra từ lúc này."Á! Anh......." Cô sợ hãi kêu, chưa kịp mắng xong đã bị anh chủ động hôn."Anh biết, là kẻ háo sắc." Không còn cách nào khác, anh là người háo sắc, nhưng chỉ háo sắc với cô, đối với những phụ nữ khác, anh rất có nguyên tắc, không thèm liếc mắt một cái."Mắng xong rồi, có thể làm tiếp được chưa?" Mặc dù nói vậy nhưng tay anh cũng không chờ câu trả lời của cô, đã sớm bận rộn lướt khắp người cô."Anh......." Vừa hầm hừ, vừa vội vàng tác chiến với tay anh, tìm quần áo vừa bị cởi ra, lại vừa phải tìm cách tránh thoát môi lưỡi trơn tru như rắn tàn sát bừa bãi khắp người, hai chữ bận rộn cũng không đủ để hình dung."Duy Dung, Duy Dung." Nhắc nhở cô nhiều lần, sao cô vẫn không nhớ được, thật nhức đầu."Mộ Duy Dung, anh......" Đáng chết."Haizz, em thật ầm ĩ."Duy Dung thở dài buồn bã, dứt khoát lấy nụ hôn để che cái miệng đầy kháng nghị của cô lại, châm ngòi sự nhiệt tình của cô...... Phạm Y tức giận lườm anh ta. "Tôi chẳng hề muốn bị anh trêu chọc." Người đàn ông này không thấy mình đang rất đau lòng hay sao? Vào lúc người khác đau lòng mà đến chọc cười thì thật là thiếu đạo mình nhàm chán không có việc gì làm đi gây sự với người phụ nữ không biết cảm ơn này được chưa! Duy Dung nhún vai thầm nghĩ. Đang lúc Duy Dung cũng tức giận đáp lễ cô bằng cách trừng mắt thì anh phát hiện ra cô gái này vừa khóc vừa cười khóe hơi xao động gợi lên lúm đồng tiền nhỏ xinh càng khiến cô có vẻ cực kỳ đáng yêu."Nè, cô cười lên trông thật xinh." Anh cứ như phát hiện ra vùng đất hờ hững liếc nhìn anh, "Anh đang khen tôi hay đang chê cười tôi ? Đừng quên, mới vừa rồi anh mắng tôi giả quỷ dọa người đấy."Anh cười lưu manh. "Ai bảo khi nãy cô vùi đầu giữa hai chân chứ.""Tôi không muốn anh nhìn." Cô bực mình nói. A, có thể giũ sạch hết thật nhẹ nhõm à, cứ như cô là là người sai vậy."Hết cách thôi, vì nhìn chướng mắt." Vẫn câu nói cũ, anh chính là người phổ độ chúng sinh."Anh. . . ." Bị anh ta chọc giận đến hộc máu mất! Nhưng cô lại không biết tên của anh ta, không biết phải gào lên thế nào."Mộ Duy Dung." Anh xấu xa liếc nhìn cô, nói tên của mình. "Rất dễ nhớ, Duy của Tứ Duy Bát Đức, Dung của Trung Dung." Tứ duy Tức 4 cơ sở chính yếu lập quốc của Trung Quốc lễ, nghĩa, liêm, sỉ. Bát đức; tám đức hiếu, để, trung, tín, lễ, nghĩa; liêm; sỉ. Trung Dung một chủ trương của Nho giáo"Tôi không hỏi tên anh." Phạm Y tỏ vẻ khinh thường."Não ngắn không cần nhớ nhiều, có thể nhớ một cái tên mới có thể chứng minh cô không có chứng đãng trí của người già." Anh nhướng mày, cười rất xấu xa."Anh......Tôi không mắc chứng đãng trí của người già!" Phạm Y gào lên đến khàn giọng."Aizz, làm sao cô đã quên mất rồi, Mộ Duy Dung, nhớ chưa?" Anh không sợ người khác thấy phiền mà nhắc nhở tên mình lần nữa."Mộ Duy Dung, Anh không nói thì sẽ chết à?" Thật là khiến người khác cáu đến đau dạ dày!Nghe được cô gọi tên mình, anh chẳng những không so đo với giọng điệu ác liệt của cô, ngược lại còn cười rất vui vẻ. "Ha, cô rốt cuộc cũng nhớ rồi. Tôi không nói sai chứ, ba chữ này rất dễ nhớ."Chẳng phải nên cảm tạ ông đã đặt cho anh cái tên dễ nhớ như vậy sao? Lần sau trở về quê hương thì nhớ phải thắp cho ông nén nhang."Aiz, ngày nào anh cũng đều tưng tửng như thế này sao?" Nhìn anh cười rạng rỡ mà Phạm Y suýt nữa đần mặt ra nhìn."Dĩ nhiên. Ăn ngon, ngủ ngon, công việc tốt đẹp tuy có lúc hơi bận rộn chút, sinh hoạt tình dục mỹ mãn, quá dư t*ng trùng cũng có thể được giải phóng đúng lúc, không có gì không vui." Duy Dung học theo cô thõng tay xuống hai bên, đung đa đung trùng?! Giải phóng?! Trời ạ! Lời như thế mà anh cũng nói được, còn nói tự nhiên như vậy, có biết xấu hổ không?"Anh luôn thẳng thắn như vậy sao?" Nhìn chằm chằm vào anh cô lắc đầu, nở nụ cười hờ cười nói "Còn thẳng thắn hơn nữa cơ." Lúc mắng nhiếc cấp dưới không chỉ khó nghe mà còn rất châm chọc, nhưng ai bảo bọn họ đáng mắng như vậy chứ."Cô muốn nghe không?"Phạm Y lập tức lộ ra bộ mặt xin thứ cho kẻ bất tài. "Cảm ơn." Vừa lĩnh giáo rồi, không cần phải thêm một lần nữa."Tốt lắm, nhìn dáng dấp tâm tình của cô đã khá hơn chút rồi, tôi cũng nên đi thôi." Phủi bụi đất trên tay, Duy Dung đứng lên. Ngày nào cũng làm việc thiện thật là không dễ dàng, lần sau phải nhớ theo Đồng Tử Quân đòi cái huy hiệu mới được."Không, đừng đi." Cô đột nhiên kéo tay anh, nói rất bàn tay nhỏ bé của cô kéo tay mình, Duy Dung kinh ngạc, "Không phải cô đã bị mê hoặc bởi anh chàng siêu đẹp trai này rồi chứ?" Dưới áo lại thêm một người hâm mộ nữa, thật hại não quá! Nhưng vì đẹp trai mà, không còn cách nào khác."Anh đúng là giỏi tự sướng." Phạm Y khẽ phì cười."Không còn cách nào khác, giỏi giang thế này không tự sướng hơi phí." Anh cười khoa trương để ý tới nụ cười khoa đó, cô kéo tay anh, nói thật nhỏ "Tối nay theo tôi được không?""Theo cô?" Anh ngạc nhiên lớn tiếng hỏi. Cô ta đang mời mình trải qua một đêm tình lãng mạn tuyệt mỹ sao?"Có vấn đề gì sao?" Say rượu đầu óc có vẻ mông lung, không thể suy nghĩ tỉ mỉ ý nghĩa trong lời nói của anh."Đương nhiên là có vấn đề rồi!" Duy Dung nhìn cô, nhìn lại bàn tay nhỏ bé đang lôi kéo mình thì thở dài cảm nhiên nhận thấy mình đột ngột quá, Phạm Y cuống quít buông bàn tay đang kéo anh ra rồi vội vàng giấu sau lưng như che giấu tội phạm."Anh có hẹn rồi sao?" Cô chỉ muốn có người ở bên cạnh mình nhưng lại ngại quấy rầy Sở Tịnh, lúc này mới gắng gượng hỏi anh nhưng cô sẽ không làm người khác khó xử."Không có." Anh lắc đầu. "Không sợ tôi biến thành sói sao?"Cô rất đẹp, mái tóc ngắn rất xinh xắn, áo T-shirt màu trắng bó sát người, quần jean ôm sát khiến đường cong mỹ lệ của cô được lộ rõ làm người ta thấy mà máu muốn sôi trào."Tôi không phải cô bé quàng khăn đỏ." Mình đã đủ cô đơn lắm rồi, tối nay không muốn cô đơn tới nữa."Nhưng khi hormone nam tính được kích thích thì dục vọng rất khó khống chế." Hơn nữa với dáng vẻ xinh đẹp này thì muốn anh khống chế thú tính của đàn ông thì thật sự rất khó."Tôi tin anh sẽ làm được."Anh kêu rên. "Nè! Không phải cô cố ý độc hại tôi đấy chứ?" Mỹ sắc trước mặt, có thể nhìn mà không thể ăn thật khổ!Quả nhiên là không làm người tốt nổi. Cô không chỉ muốn thấy anh máu me be bét mà còn muốn thấy anh không thỏa mãn được dục vọng."Không muốn thì thôi vậy.” Thân thể lảo đảo đứng lên, cô xoay người định đi vào con hẻm dài phía phố Đài Bắc lớn như vậy, chắc cô không xui đến mức không tìm ra người tâm sự bóng lưng tiêu điều của cô, sự đồng cảm ít ỏi kia lại trào dâng. Anh thực sự không nhẫn tâm để mặc người phụ nữ động lòng người như cô ở ngoài đường. Aizz, làm người tốt đến cùng vậy."Nè, tôi đâu có nói không đồng ý đâu." Anh thốt lên lời phản phải chỉ đi theo cô thôi sao, chỉ cần cô không làm loạn anh không đến mức nổi thú tính, mất lý trí nuốt trọn con cừu nhỏ bình tĩnh nhìn anh mấy giây, mỉm cười hờ hững nói, "Cám ơn.""Lên xe đi." Duy Dung đưa tay đỡ sắp cơ thể chực ngã của cô hỏi, "Cô muốn đi đâu?" Anh đủ nhân từ cũng đủ hào phóng."Đâu cũng được." Miễn là không để cô một mình, đi đâu cũng vào ngực của anh, hơi thở ấm áp truyền đến, đó là cảm giác làm người khác an tâm, cảm giác thoải mái giống như được vùi trong ngực ba như quá trêu ghẹo "Không sợ tôi dẫn cô đi bán hả?" Cô xinh đẹp như vậy, cũng bán được khối tiền đấy."Không sợ." Không biết tại sao cô lại tin tưởng anh sẽ không làm cô thật đúng là biết nhìn người, biết anh không làm được chuyện xấu xa này, trái tim đột nhiên dâng lên một cảm giác kì lạ, thật không thoải Dung thở dài, không nói thêm nữa mà nhấn ga. Xe chạy nhanh trên phụ nữ này coi anh như mèo con vô hại, lại có thể ngủ thiếp đi trên xe Dung lắc đầu cười khẽ, một tay cô bế lên, đi vào phòng khách, đặt cô lên chiếc giường êm chuyện với cô dưới đèn đường mờ ảo lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Duy Dung nhìn cô rõ ràng như rất đẹp, xinh đẹp động lòng người, nhưng cũng không phải phụ nữ trải qua nhiều tang thương trong tình trường, cũng không giống con gái phóng túng phản nghịch trốn nhà đi. Nhìn cách ăn mặc, chắc cô cũng ngoan ngoãn biết điểu. Không hiểu sao đã trễ thế này rồi mà cô lại đi dạo một mình trên đường, còn khóc đau lòng như thế!Lúc cô ngủ say điềm tĩnh hơn lúc tỉnh nhiều, ngoan ngoãn tựa như con thỏ nhỏ, làm cho người ta yêu thương vô hạn, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt, không chịu buông lời dù đã ngủ là người như thế nào? Trong lòng cô cất giấu bao nhiêu đau khổ?Nhìn Phạm Y như thể câu đó này, Duy Dung dừng lại bước chân rời đi, ngồi xuống bên mép chăm chú vào gương mặt xinh đẹp của cô, lần đầu phát hiện ra bộ dáng ngủ của một cô gái cũng có thể kiều mỵ quyến rũ như thế, ngón tay bất giác nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, dọc theo đường cong trên mặt cô xuống, cuối cùng đi tới môi cô. Cái miệng nhỏ đỏ mọng hơi vểnh này tựa như anh đào nhỏ, quyến rũ đến mức khiến người khác muốn nếm thử......."Ừ. . . ."Giống như đáp lại anh, cô khẽ rên một tiếng trong giấc mộng. Đôi môi đỏ mọng khẽ mím cũng mở ra, còn bất chợt đưa lưỡi ra liếm cánh môi khô khốc, bộ dáng cần hấp dẫn bao nhiều thì có bấy nhiêu."Này, cô đúng là dụ dỗ người khác phạm tội mà." Nuốt nước bọc ực một phát, Duy Dung nhỏ giọng lầu lửa tự thiêu, sai không ở anh, anh chỉ ấy là người vô tội bị dẫn dụ.......Ngay sau đó khẽ thở dài, cúi người chiếm hữu lấy môi cô, theo đôi môi hé mở của cô mà thuận lợi đưa lưỡi vào trong, nếm hương vị ngọt ngào nữ tính của cô, "Dậy đi." Anh khẽ gọi cô. "Nói cho tôi biết tên của em." Anh gấp rút muốn biết tên của cô."Y, Y......." Phạm Y lẩm bẩm theo bản năng, thân thể không tự chủ được mà nhích đến cạnh anh, muốn nhận lấy hơi ấm trên người cô tìm được một vị trí thoải mái nhất, còn thỏa mãn dẩu môi lên lộ ra lúm đồng tiền nhỏ mê chết người không cần đền mạng."Y Y!! Tên của em là Y Y?" Hỏi một người say rượu là một việc rất ngu xuẩn, nhưng mà anh vẫn muốn xác định."Đừng gọi nữa." Cứ gọi Y Y không ngừng, tựa như con ruồi quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác, điều này làm cho Phạm Y nhíu mày lại, dứt khoát vươn tay choàng lên cổ anh dùng môi khóa chặt cái miệng của anh muốn trải qua tình một đêm với anh, lời mời của cô quá thẳng thắn cũng chẳng lạ gì, nhưng mà anh tuyệt không phản đối, nếu như sau đó cô không dây dưa gì với anh vậy thì khỏe hơn Y hồn nhiên không biết cử chỉ vô tâm của mình đã gợi lên dục vọng đàn ông của Duy Dung, anh khát vọng thân thể cô cứ như phát người nằm bên người cô, kéo cơ thể mềm mại vào trong ngực, đôi tay không kiềm chế được vuốt ve thăm dò cơ thể rượu cộng thêm vận động kịch liệt trên giường, khiến cho Phạm Y ngủ rất sáng ngày hôm sau Duy Dung có buổi lễ ký hợp đồng nên không kịp đợi cô tỉnh dậy, đành phải để lại một tờ giấy trên bàn trang điểm, căn dặn cô phải chờ anh quay lại, sau đó vội vã đến công thể phủ nhận người phụ nữ tên Y Y này đã khơi gợi hứng thú của anh, anh cũng không bài xích việc tiếp xúc với cô về sau, cũng bằng lòng chịu trách nhiệm cho cuộc triền miên đêm qua, cho cô một cảng tránh gió, lắng nghe những phiền não của cô, chịu trách nhiệm chăm sóc khi anh về đến nhà thì tất cả sự bằng lòng đó đều tan vỡ. Cô đã đi rồi, cũng không ở lại chờ anh trở lại như tờ giấy viết, càng không để lại bất kỳ thứ gì để anh tìm được ngạc sao? Rất kinh phụ nữ bình thường đều rất quan tâm đến lần đầu tiên của mình, anh cho rằng cô cũng không ngoại lệ. Nhưng anh đã nhầm, người phụ nữ tên Y Y đó hình như chẳng hề quan mát sao? Có một sao có thể tìm được cảm giác hòa hợp như thế cũng không dễ dàng, huống chi đêm qua lại tốt đẹp đến tưởng rằng còn sẽ có cơ gặp cô trên đường hoặc trong đám đông nào đó, cho nên mỗi khi về muộn anh đều theo bản năng lái xe đến con đường tiếc ba năm qua đi, trí nhớ dần phai nhạt, hai người cũng chỉ gặp nhau vẻn vẹn một lần đó vào cái đêm kia.......

tiểu thuyết tổng giám đốc và cô thư ký